Tại sao chúng ta không thể về Việt Nam?
Ảnh minh họa dascot.org .
Trước hết, tôi là một Việt kiều đã sinh sống tại Mỹ hơn 30 năm. Trước tình hình nhu cầu du học trong nước tăng cao trong thời gian gần đây, tôi muốn tiết lộ quan điểm cá nhân một chút (xin nhắc lại, đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, không nhất thiết phải phản ánh tất cả người Việt Nam ở nước ngoài).
Tôi đã sống ở Hoa Kỳ nhiều năm sau khi tôi 30 tuổi, và bây giờ tôi đã gần 60 tuổi. Tất cả các thí nghiệm được thực hiện lúc đầu, nhưng sau đó. Tôi còn trẻ và đã ra đi vì nhiều lý do. Xuất phát điểm nghèo khó không lối thoát nhưng may mắn thay, việc định cư tại đất nước văn minh nhất thế giới nằm ngoài mơ ước. Vì vậy, khó khăn ban đầu của việc tạo ra một cuộc sống mới (luân hồi) hiển nhiên không thể đánh bại chúng ta.
Gia đình tôi có 8 chị em gái và gia đình chồng tôi có 12 anh em trai. Tổng cộng có 2 gia đình và 20 gia đình. Những gì tôi đang viết ở đây đặc biệt là cuộc sống của 20 gia đình này, và hàng trăm nghìn gia đình đã lập nghiệp cùng một lúc. Đối với tôi, những lời sau đây ít nhiều phản ánh cuộc sống của những người định cư Mỹ lúc bấy giờ.
Chúng tôi là một nhóm gồm 20 người trẻ, sau khi kết hôn và sinh con, đại gia đình của chúng tôi hiện có hàng trăm thành viên. Người lớn tuổi và thế hệ đầu tiên của chúng tôi đều trên 60 tuổi. Thế hệ thứ hai có một đứa trẻ gần 40 tuổi, và thế hệ thứ ba có một đứa trẻ mười tuổi.
Bây giờ tất cả những người già này đều đã về hưu và sống một cuộc sống đầy đủ (ai cũng có nhà, xe hơi, lương hưu, tiền tiết kiệm …), cộng với niềm vui của con cái, và thỉnh thoảng trở về nhà, bao nhiêu Tuần, tháng, và sau đó đi bộ trở lại.
Những năm tháng còn lại chúng tôi còn rất trẻ, cuộc sống còn nhiều khó khăn, xa quê hương, chúng tôi vẫn ước mơ một ngày được trở về quê hương. Tôi còn mua được một căn nhà khang trang ở Sài Gòn và nhờ anh họ đứng tên để chuẩn bị cho ngày về quê.
Ăn một tô phở hay một miếng bánh canh, một ly nước mắm (mặc dù dùng Chúng tôi vẫn đang chê nó không ngon bằng những món ăn quê hương. Chúng ta luôn mơ ước sẽ mang về một kỉ niệm xưa, một kỉ niệm xưa và mong một ngày nào đó sẽ lại quay về.
Tình yêu quê hương luôn lấn át tất cả, nên chúng tôi gửi tất cả những gì mình có cho người thân và bạn bè ở quê. Chúng tôi đã hy sinh mọi thứ và giúp đỡ mọi thứ. Xin lưu ý rằng vào những năm 1980, mỗi 1.000 đô la Mỹ thu của bên Mỹ được chuyển về Việt Nam, về khoản này thì chúng tôi phải trả cho người trung gian 1.400 đô la Mỹ trở lên, nhưng lúc đó tiền làm không nhiều và lương thì ít. Với 2,75 đô la mỗi giờ, tôi phải nói rằng chúng tôi đã trả lại số tiền cuối cùng mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào, và thậm chí rất hạnh phúc khi nghĩ rằng chúng tôi đã giúp nhiều người qua cơn đói, nỗi đau và hạnh phúc, vì cho chúng tôi, chúng tôi cũng nhận được phần thưởng . -Chúng tôi đã dạy dỗ cẩn thận thế hệ thứ hai để tiến bộ thông qua giáo dục, đặc biệt là ở đất nước có nhiều cơ hội này. Con cái chúng tôi có hơn 30 đứa đều tốt nghiệp bác sĩ, nha sĩ, luật sư, tệ nhất có bằng cử nhân hoạt động 4 năm và có đời sống khá cao ở xứ này.
Hầu hết chúng ta kết hôn với đồng hương của mình. Tuy nhiên, một số gia đình sống ở những nơi ít người Việt (chúng tôi sinh sống trên toàn nước Mỹ) và không có nhiều điều kiện gặp gỡ đồng hương nên quen biết, yêu đương và kết hôn. Với cư dân địa phương. Dù vậy, họ vẫn rất vui vẻ, thậm chí có người còn dạy vợ chồng mình ăn mắm, tương cà. Tương lai thì tôi không biết, nhưng hiện tại tôi chưa thấy ai ly thân hay ly hôn.
Những năm gần đây, chúng tôi già đi, về hưu, có thời gian và dư dả, cộng với việc đi lại giữa Hoa Kỳ và Việt Nam dễ dàng nên chúng tôi thường xuyên đi, về, thăm lại để hiện thực hóa mong muốn của mình.
Cảm nhận của tôi về cuộc sống ở Việt Nam, trước hết, đó là một chuyến thăm Việt Nam. Những năm 1980. Tôi rất vui khi thấy rõ điều này, đặc biệt là ở khu vực Sài Gòn, tôi nhận thấy nhiều điều hơn thế.
Tôi cũng có nhiều cha mẹ, hầu hết đều khá giả và sống ở Quinn và Guanga (quê tôi Quảng Ngãi và quê vợ tôi Quy Nhơn. Khi đến đó, tôi đã tìm thấy gần hết cuộc sống của mình Giờ còn kém lắm, bạn bè nhìn lại ai cũng già yếu, vì cuộc sống quá khó khăn, quá nghèo khổ, từ vật chất hàng ngày đến sức khỏe.
Cha mẹ, người thân sau bao năm gặp lại, Mọi người rất mong chờ, mời các bạn xem vui vẻ. Mình nhận thấy có bà con gần nhà nhưngHọ là những người đáng thương nhất, họ thờ ơ với nhau, đối xử vô tâm với nhau, chưa chắc ăn nên làm ra, không bao giờ giúp đỡ nhau. Cách sống này bộc lộ rõ ràng rằng chúng ta có thể ăn, sống hoặc chết khi đang bay khiến tôi hơi bối rối, tình yêu của con người ở đâu? Nếu chúng ta đói mà không về nhà được, lỡ người đón tiếp mời thì sao?
Sống ở nước ngoài nhiều năm, không thể phủ nhận rằng chúng ta đã quá quen với nếp sống, vùng đất, cách sống, nơi ở, tuy không phải là nơi chôn nhau cắt rốn nhưng đây là phần lớn cuộc đời của chúng ta và con cháu chúng ta sinh thành, dưỡng dục. Mọc ở đâu. Khi trở về quê hương Việt Nam, tôi nhận ra nhiều điều khác biệt mà trước đây chúng tôi chưa từng thấy. Chúng tôi mới nhận ra rằng ở giai đoạn này, dù có đủ mọi điều kiện (thời gian, tiền bạc), chúng tôi vẫn không thể về Việt Nam sinh sống. Ngoài ra, mảnh đất tạm bợ mà hàng chục năm nay chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến trở thành tổ ấm và gửi gắm ít xương máu đã dần gắn liền với muôn ngàn lý do. Chi tiết).
Cha mẹ tôi đã gửi một vài bộ xương đến Hoa Kỳ chỉ sau một năm. Con tôi mất ở đây ở tuổi 20. Nó lớn lên ở đây, có nhiều bạn bè bên cạnh, nếu xác về Việt Nam thì nó sẽ cô đơn, xa bạn bè và người yêu, tôi không thể. Trong cuộc đời, khi sống cho con cái, phải chết gần con, chết xa con cháu Việt Nam mới xót xa …—— Thế hệ đầu tiên của chúng ta, Ở xa đất khách quê người mà không thể về Việt Nam sinh sống thử hỏi những thế hệ thứ hai, thứ ba sinh ra và lớn lên ở đây, những đứa trẻ còn nói được tiếng Việt thì ngày đó sẽ ra sao. Cũng có lý, biết rằng viết lách sẽ làm mất lòng dân, đụng chạm đến lòng tự tôn dân tộc, viết lách sẽ bị xem là ăn sâu vào gốc rễ, không yêu nước … Nhưng nếu tôi không viết thì những gì người khác, nhất là trong nước, sẽ làm, chúng ta có thể hiểu được, Chúng tôi rất muốn, nhưng chúng tôi không thể hoặc chúng tôi không thể về Việt Nam và chết!
Hiện tại, chúng tôi thỉnh thoảng về thăm Việt Nam và du lịch để thăm quê hương xinh đẹp. Một số người dân ở đây ốm đau, bệnh tật, cần thuốc men, cần tiền đến bệnh viện phẫu thuật, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nghe tin thiên tai lũ lụt, mỗi chúng ta đều háo hức quyên góp tiền của qua các chùa chiền, nhà thờ để giúp đỡ … Dù không ở quê nhà nhưng chúng ta vẫn nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình, bà con, đồng hương, mọi người như Một phần máu thịt không thể tách rời.
Những người đến đây sau này gặp nhiều hoàn cảnh, nhiều hoàn cảnh khác nhau, hoặc tuổi thọ không đủ dài (như chúng tôi, dù đã ở Mỹ ba mươi năm, họ vẫn khăng khăng rằng không nơi nào bằng quê hương) cho đến khi Chúng ta có đủ duyên, biết là “không phải đâu ra đấy”, nếu không sẽ không thích ứng được, hoặc bên Việt Nam quá giàu, quá sung sướng, con cái trong gia đình …
thì tùy mỗi cảnh. Tất cả mọi người trong cuộc, không ai giống người “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Tôi chỉ viết về cảm nghĩ của một nhóm người ở Mỹ lâu rồi, tôi không dám lạm bàn nữa. Chỉ cần hỏi người đọc, dù bạn không đồng tình hay phản biện, bạn chỉ cần nói một vài từ. Cảm ơn rât nhiều.
Bài thơ: Ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, tin hay không tùy bạn.