Nợ
Khoảng hai tuần nữa là Tết đến, tôi rời quê và ai cũng kháo nhau “Tết lại rồi!” Năm mới bắt đầu, phố xá bắt đầu náo loạn, sắc đỏ bắt đầu xâm chiếm các cửa hàng, siêu thị… mà lòng tôi nhẹ tênh.
Cuối đông, phía Bắc Nam Âu vẫn vàng rực, nhưng nhìn từ trên máy bay dường như là những hạt sequins lấp lánh trên chiếc váy đen tuyền. Tôi đi bộ từ sân bay về nhà ga khoảng 8 giờ sáng, nhưng tôi vẫn còn ngủ, ánh đèn vàng hắt xuống sân ga, tôi thấy khói tan theo từng hơi thở, tôi thò tay vào túi áo khoác, tôi biết mình đã thực sự xa nhà. Tết đã xa hẳn trên lục địa rộng lớn.
Nhiều người hỏi Tết xa quê là bao nhiêu? Tôi có một căn phòng riêng và tôi sẽ cố gắng đan ngoài khung cửa. Không hầm thịt cùng một lúc, không xếp đĩa, không ăn mơ vàng và nhạc xuân. Mặc dù tôi sẽ dành đêm giao thừa để cầu nguyện cho công việc kinh doanh của mình, nhưng tôi sẽ trải qua năm mới một cách lặng lẽ.
Nhưng chiều nay, tôi nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ nhà: “Lễ hội mùa xuân đến rồi. Tôi hy vọng rất nhiều.
– Thụy Điển đã về sớm, tuy mới bốn giờ nhưng trời Trời tối, ngoài cửa sổ, cành trơ trụi bất động, lạc lối, đầy hiu quạnh khi trời không nắng Nằm bên cửa sổ nhìn đàn én bay bên cửa, bay lượn trên cành trơ trọi. Đọc đi đọc lại thông tin, tôi thấy mình lạc lõng, thống nhất không khí … háo hức ăn Tết như đứa cháu thơ ngây … và tôi không ngăn được ý thức của mình trở về những năm tháng Tết yên bình nơi quê nhà. Từ ngày đầu tiên được mẹ chở đi chợ Tết, anh và chị đã làm ô mai giả từ ruột sắn, rồi theo anh vào rừng gần nhà tìm cành sắn. Huang Xing, ngồi cạnh Nia, mẹ học cách gói bánh tét, bánh tét … và mong được cùng Ba ngắm thế giới ngoài sân trong đêm giao thừa nhưng vui vẻ đón bình minh mới.
Những Những ngày hoài niệm chợt hiện ra trước mắt em, trong căn phòng nhỏ hiu quạnh trên mảnh đất trống vắng lạnh lẽo này, em cũng nhận ra rằng em đã mong đến Tết khi thấy anh lặng lẽ như bao ngày không dấu khác. Trái đất qua đi, lòng tôi sẽ bao nỗi buồn mất mát, hình như tôi đã ngủ quên, tỉnh dậy, thanh xuân đã qua.
Khi tôi bước đi, tôi nói với mẹ tôi có một bầy con và cha dượng, và Đối với đàn cháu, ông bà thì thôi chưa đủ để tôi không buồn. Những cánh én không thể làm nên mùa xuân. Nhưng tôi không thể hiểu được lòng mẹ. Thiếu vắng là tôi mất hết cảm giác đoàn tụ. Cuối đời người, thời gian sẽ trôi mãi, tôi Con nợ mẹ cả một mùa xuân mãi mãi không bao giờ trả hết.
Tôi khoác áo và bước vội qua buổi sáng lạnh giá băng giá. Đến cửa hàng hoa để tìm và mua những bông hoa giống hoa mai ở quê tôi, tại đây Người Việt Nam tạm gọi là hoa mai Thụy Điển, hôm nay đã bốc cháy “I-Vietnam” Theo giờ Việt Nam, trái tim tôi đã chính thức “chủng tộc.” Dù không có hương thơm, tôi cũng sẽ đón giao thừa từ tận đáy lòng với cha mẹ. …… Mẹ ơi, con có thể nợ mẹ một mùa xuân Mẹ hãy thu xếp cho con mùa sau những món nợ trong ngày Lễ Thánh… – Thuý Kiều
Mời độc giả gửi bài dự thi tại đây và viết về nó Tate’s feel .— Vietnam Airlines hân hạnh tài trợ cuộc thi “Sắc xuân quê hương” Xem thể lệ cuộc thi “Xuân quê hương” tại đây.