tôi sẽ trở lại
16 tuổi, anh vẫn xa mẹ lên Hà Nội, đến nay đêm nào cũng có chương trình quảng cáo hạt nêm ở đây. Bức ảnh một người mẹ gửi bưu thiếp cho một cậu con trai đang du học, với lời nhắn “về nhà”, trên đó là bức ảnh chụp nồi canh mẹ vừa nấu. Rồi con trai tôi đáp máy bay về quê ăn Tết với gia đình.
Tết đến, năm nào tôi cũng nghĩ đến câu quảng cáo này: “Về nhà đi con”, mùa xuân đến rồi, cùng nhau về nhà, mẹ nấu món canh ngon … Tết vẫn là điều tôi mong muốn nhất trong những năm đó. Even Ngay cả Tết vẫn là một điều rất thiêng liêng nhiều năm sau-Tết là gia đình. Về nhà.
Lễ trao giải học sinh quốc tế .—— Đó là một buổi sáng mùa đông ở nhà tôi, mẹ đun một ấm nước nóng để rửa mặt cho cậu khỏi lạnh, rồi nướng cơm nguội cho cậu bé. Hết giờ, mẹ cô lao vào rẫy. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mẹ nuôi chúng ta lớn lên không chỉ vì cuộc sống vật chất bình thường, mà còn vì tình yêu thương trọn vẹn dành cho ba anh em.
Chúng ta lớn lên cùng mẹ dãi nắng dầm mưa, rồi dần xa mẹ. Khi tôi mới 13,5 tuổi, tôi rời quê hương Hà Nội, họ bảo tôi đi làm Osin, tôi đã theo dõi nhưng tôi không biết phải làm sao. Chiều tháng 4 đó, tôi bước lên xe, lòng tôi thổn thức nhưng chẳng nói được lời nào với mẹ. Bé gái 13,5 tuổi nặng 1 mét khối 27 kg bắt đầu hành trình trưởng thành.
Khi tôi đến Hà Nội, tôi được xếp vào phòng thể dục trên tầng năm của Trợ lý Trung cấp. Trời mưa tầm tã, và tim tôi đập nhanh hơn khi tôi muốn về nhà. Hà Nội còn rất nhiều người nhưng không có mẹ, không có những xóm nghèo … Rồi tôi nhận ra rằng, xa mẹ là chuyến đi xa nhất của mỗi người.
Tôi thường nghĩ về đường về nhà. Một hôm, tôi nằm mơ và thức dậy vào buổi sáng và thấy trên mặt mình có nước mắt. Sau nhiều lần cố gắng, tôi nhờ một cô gái ở nhà gọi điện cho anh ta và bảo rằng bố cô ấy ốm nặng, phải về nhà gấp. Vậy là … Chuyến đi của tôi cũng có ngày trở về.
Tôi đang học thạc sĩ.
Đó là một buổi chiều mùa thu, trời mưa to, sáu tháng sau khi đi làm, mẹ anh đến mua một chiếc xe hơi và cho anh tiền. Khi tôi còn đi học, số tiền còn lại chỉ có 300.000 đồng, chủ nhà cất giữ 100 tờ báo, tôi lấy 200.000 đồng về nhà. Trên đường ra bến xe, tôi muốn biết cách để tránh bị cướp và sợ bị ốm. Xe vừa chuyển bánh, người tôi mềm nhũn, rồi tôi khóc. Nhưng trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến túi quần áo nằm dưới gầm ghế, gói gọn gàng trên dưới 200.000 đồng.
Một người yêu quý luôn hỏi tôi: “Cháu ơi, cháu đi đâu thế, thân như kẹo, say rất ngọt, nhà ở đâu, bố mẹ ở đâu?”
Tôi nói dối “Bố mẹ tôi ở quê, tôi đang là sinh viên đại học. Tôi đi học với ông nội Hà, một tháng không có tiền nên tôi phải vào xin tiền. Bố mẹ tôi còn phải trả tiền thuê nhà và tiền ăn.” Tôi nghĩ vậy. Đã nói người ta sẽ không lấy tiền của mình Xe dừng ở cổng cầu cạn đợi mình, trên chiếc xe đạp lọc cọc mẹ hỏi nhiều về cuộc sống ở Hà Nội, ngồi bên sông nức nở mà tưởng say tàu xe. Đừng nói, tôi sợ cô ấy học những thứ ở Hà Nội, và tôi sợ cô ấy sẽ bị thương.
Tôi đã ngồi sau xe đạp suốt thời thơ ấu của mình và mỗi lần như vậy, tôi hy vọng nó kéo dài như thế này. Tôi không phải suy nghĩ về việc mình sẽ đi như thế nào trong 3-5 ngày nữa. Ở đâu, nhưng tôi chỉ muốn được ở bên mẹ ngay lập tức.
Tôi có thể nói rằng chiếc túi lớn nhất mà tôi đi du lịch là tình yêu của mẹ tôi, một bức ảnh của bà, bà đang đợi xe đạp của mình ở cuối Takahashi Đập dài, quan trọng nhất là ngôi nhà, nếu không có những điều giản dị này đã ăn sâu vào tiềm thức và trái tim tôi, có lẽ sự tự do của tuổi trẻ sẽ khiến tôi quên cả đường về nhà, mỗi khi nghĩ lại quá khứ mong mẹ ơi. Tôi vẫn trẻ trung như trước, đạp xe đi rồi tôi níu lấy lưng chị, máu lửa suy nghĩ không nói nên lời, ở tuổi 25, ước mơ đến Úc đẹp hơn bao giờ hết, khát khao tuổi trẻ đã khiến tôi Xa mẹ hơn bao giờ hết. Nhưng ngay cả khi tôi biết mẹ không muốn tôi đi nữa, mẹ vẫn không ngăn cản. Nhưng tôi đã rời xa mẹ ngay khi rời Hà Nội.
Đối với tôi, đây có thể là thời điểm và địa lý xa nhất Chuyến đi xa nhất và dài nhất. Kể từ khi đến đây, mỗi khi nhớ nhà, tôi đều đeo tai nghe để nghe “Mother’s Diary” hoặc “Hanoi Rhapsody”, chỉ để biết rằng mình đãỞ nơi trở về quê hương, tình mẹ luôn sưởi ấm mùa đông, tươi mát mùa hè oi bức.
“Trời đang nắng bỗng đổ mưa. Con nhớ mẹ không thương nhiều …” Một câu nói của Hiền Thục khiến con càng yêu mẹ hơn. Con rất biết ơn mẹ đã cho con tự do đi vào vùng trời của mình.- -Melbourne (Úc) lưu giữ lại chút tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của tôi, cũng là thành phố đáng sống nhất nước Mỹ, ở đây không rời mà cứ nghĩ đến mẹ, quảng cáo năm nào lại hiện lên, tôi biết mình sẽ quay lại … …
Đặng Thị Hương
“Cuộc thi“ Yêu người nước ngoài ”được tổ chức từ ngày 11/5 đến ngày 8/6/2015 có giải thưởng cao nhất lên tới 20 triệu đồng. Cuộc thi dành cho phim tiếp theo Được tổ chức nhân dịp “Nữ Vương”, bộ phim dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ. Tình yêu đấu tranh giữa những toan tính, thù hận và những nhóm dàn xếp đẫm máu nhuộm đỏ tuyết mùa đông. Phim sẽ Phim sẽ được khởi chiếu tại các rạp lớn trên toàn quốc vào ngày 19 tháng 6.
Xem thể lệ và phần thưởng của cuộc thi Gửi bình luận của bạn về cuộc thi: nguoivietvnexpress@gmail.com