Tổng quat
Những người cùng thời với tôi và tôi được coi là một thế hệ hạnh phúc vì chúng tôi sinh ra và sống trong hòa bình. Chúng em được đến trường và được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của gia đình và xã hội. Tôi không bao giờ biết nhiều về nỗi cô đơn, nỗi buồn hay niềm khao khát, nhưng tôi biết anh và luôn gặp anh qua tình yêu của tôi dành cho anh, người cô này xa cha, xa ông bà gần như địa cầu. . Cha tôi luôn nhắc nhở tôi và kể mọi điều về ông, như để gợi lại hình ảnh của những người thân yêu của tôi, đây là một câu chuyện tình yêu mà tôi chưa từng biết. Do hoàn cảnh, thời trang hay con người, nó ở quá xa và đau bất chợt.
– Sau hơn ba mươi năm xa cách, mùa cuối cùng của Tate, cô trở về quê hương của anh sau đó. Cô trở về đất mẹ lẽ ra sẽ rất vui nhưng ngược lại, cô rất buồn.
Khi cô nhập cư vào Hoa Kỳ cách đây 30 năm, gia đình cô đã được gửi về nhà với mái tóc xanh của anh ta. Nghịch ngợm nói với hắn: “Mai ba ba mua đồ chơi thật đẹp cho ngươi nghe”, ông bà vẫn khỏe mạnh nhưng vẫn tươi cười, sợ rằng bước chân của đứa nhỏ không bị ảnh hưởng. Ba mươi năm sau, những gương mặt vẫn khắc khoải trong ký ức không còn nhận ra nhau. Giờ cô tôi đã già, tóc bạc nhiều, không còn giọng nói nhẹ nhàng như cha cô vẫn thường kể, không còn là mái tóc dài nữa mà là mái tóc xoăn vàng, giọng nói ấp úng giữa lưỡi. Tôi đã bối rối với gia đình cô ấy vài lần.
Cô ấy quay lại với một trong ba đứa trẻ mà tôi gặp lần đầu tiên. Anh trai tôi thường cố gắng dùng những cái lưỡi kỳ lạ với lời chào thân thiện “xin chào” như tôi trước đây, sau đó quay sang lũ trẻ, và cừu mỉm cười. Không hiểu sao tôi lại đứng trước mặt anh một cách lặng lẽ, rõ ràng là cả tuần nay tôi đều mất ngủ, nghĩ về cô ấy và anh trai của tôi, có rất nhiều câu hỏi Đây là gì? Học ở đó có vui không? “,” Cô giáo đằng kia khắc nghiệt, đánh roi chưa? “… Nhưng thay vào đó, tôi đã nhìn anh ấy bằng con mắt của một người xa lạ, với nỗi buồn mơ hồ. —— Tôi có thể hơi thất vọng, đầy tò mò và thất vọng hồn nhiên với những đứa trẻ ở quê. Tôi rất buồn khi thấy anh ấy như vậy Tôi hy vọng anh ấy nghĩ rằng anh ấy vô ích vì tôi muốn nói chuyện với anh ấy nhiều, tôi cảm thấy tiếc vì điều này, nhưng dù anh ấy đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn có sự khác biệt về ngôn ngữ. Tôi đã từng luyện tiếng Anh. Khi tôi muốn gặp cô ấy, tôi sẽ nói to để thể hiện kiến thức vững chắc, nhưng tôi không biết một từ, nhưng tôi hy vọng cô ấy sẽ đến với tôi bằng tiếng mẹ đẻ của tôi …- Có vẻ như sau khi trở về Trung Quốc, cô ấy đã mặc nó sau khi xuống máy bay Chiếc áo thứ ba của Việt Nam hoàn toàn là một vấn đề nông nghiệp: “Bạn đã sẵn sàng để nấu ăn bây giờ?” “Khi nhớ đến món xôi dẻo thơm mà bà và cha làm khi còn nhỏ, bà vẫn khéo léo, nhắc đến món dừa nạo béo ngậy và xôi nóng hổi, hay món xôi sả nấu xôi. Khi đến thăm mộ người mẹ bị thương ở bên kia thế giới, cô ấy lại đội chiếc mũ trên đầu. Giờ đây, khi chia tay giữa sự sống và cái chết mà không thể nhìn thấy mặt mẹ, điều đó thật đau lòng. Lần trước, khi cô ấy đã rất lợi dụng bản thân Cô vẫn là một đứa con hiếu thảo khi món ăn yêu thích của cô đã được hy sinh cho ông, cô vẫn là người Việt Nam, cô vẫn nhớ hình ảnh quê hương của mình, vẫn làm chủ các món ăn dân gian truyền thống, sau hơn ba mươi năm ly tán. Trong những tháng ngày hiu quạnh xung quanh nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mình có thể ở bên bà từ khi còn nhỏ, nơi tôi cảm nhận được tình máu mủ, tình yêu thương nhau Việt Nam Huỳnh Thị Lài
Trò chơi “Người nước ngoài” Cuộc thi People’s Love “riates” được tổ chức từ ngày 11/5 đến 8/6/2015, với giải thưởng cao nhất là 20 triệu đồng. Cuộc thi được tổ chức nhân dịp bộ phim Nữ vương tiếp theo dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ. Tình yêu đấu tranh giữa những toan tính, thù hận và những băng nhóm dàn xếp đẫm máu nhuộm đỏ tuyết vào mùa đông. Phim sẽ được chiếu tại các rạp lớn trên toàn quốc vào ngày 19/6.
Kiểm tra luật thi đấu và phần thưởng. Gửi bài nộp của bạn tại đây. Gửi bình luận của bạn về cuộc thi: nguoivietvnexpress@gmail.com