Tôi ở một mình ở mỹ

Ảnh minh họa sayaonline.

Kính gửi quý độc giả VnExpress,

Em tên Trương An Anh, năm nay 22 tuổi, em đang làm thiết kế điện cho một công ty tư nhân ở Mỹ. Tôi đến Hoa Kỳ năm 16 tuổi, nơi tôi hoàn thành khóa học trung học và tiếp tục được giáo dục trong 6 năm qua, cho đến gần đây tôi mới bắt đầu chính thức lập nghiệp. Đối với nhiều sinh viên quốc tế, tôi rất gần gũi và rất thuận lợi trong việc đạt được mục tiêu “thẻ xanh” – trở thành thường trú nhân và sau đó là công dân của quốc gia phát triển nơi tôi theo học. Một quyết định sáng suốt, một viễn cảnh thành công tươi đẹp đang chờ đợi những người trẻ như tôi?

Tôi đã về Việt Nam thăm họ hàng 3 lần. Tôi bỏ nhà ra đi mất 6 năm và tôi phải mất 3 lần nhận ra tâm lý mình bất ổn. Hoa Kỳ dường như có mọi thứ cần thiết để tìm kiếm một cuộc sống con người hòa bình và viên mãn: giáo dục và y tế được cải thiện, công việc tốt và tự do đi lại. Trở thành công dân Mỹ. Nhưng tôi không thể một mình bước đi trên con đường trải đầy hoa hồng này và vượt qua nỗi cô đơn, tự kỉ sao? Tôi khao khát không khí của bầu không khí Hee Hee và mong được gặp lại người thân của tôi ở Johor Bahru mỗi khi tôi trở lại. — Tôi nhớ từng bữa cơm đường phố, ba mẹ, gia đình, những người thân của tôi. Tôi nhớ và hy vọng tôi không bao giờ quyết định làm cho cuộc sống của mình dễ dàng hơn và tránh sự hỗn loạn này.

Đặc biệt là gia đình bạn bè đang tìm kiếm cơ hội du lịch. Học tập và làm việc ở nước ngoài, tôi có thể nghĩ rằng tôi là một người không hài lòng với thực tế và không trân trọng những cơ hội mà tôi có được. Tôi biết rất rõ những gì mình đang có, nếu sống ở Việt Nam thì phải trả như thế nào, nhất là mức lương có thể thấp hơn thu nhập hiện tại của tôi 10 lần. Không biết đánh vào dư luận, giá trị gia đình, bao nhiêu người nói tôi “ngu”, “khùng” khi quay lại và họ cũng cho rằng tôi sống có tình cảm và khát khao hạnh phúc. Niềm hạnh phúc của tôi – Tôi được nghe các bác sĩ và kỹ sư ở Việt Nam nói với tôi để tiếp tục. Tôi không muốn trở nên ngu ngốc hay điên rồ, và tôi không muốn tự vấn tâm trạng của mình nữa, tôi thực sự xấu hổ khi chỉ có bản thân là người hiểu rõ tôi nhất.

Tôi buồn, cô đơn, nhớ nhà, sức khỏe và tinh thần dường như ngày càng yếu đi. Tôi đang hoàn thành công việc mỗi ngày, làm việc hiệu quả, nhưng với tinh thần trách nhiệm chứ không phải niềm vui. Tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu “thẻ xanh” đã nói ở trên, nhưng dường như nó không đạt được, và tôi không nghĩ nó quan trọng. Tôi chỉ xem nó như một “món quà” để tôi có thể nói với mọi người rằng tôi đã ổn định và giải thoát cho tôi. So với thực lực của mình, có được “món quà” này quả là một cái giá đau lòng. Tôi đã từng nghĩ nếu có công ty nào đó “yêu và cần” mình ở Việt Nam thì có lẽ mình sẽ mạnh dạn quay lại.

Mong mọi người chia sẻ giúp em! ! – Vương quốc Anh (Seattle)

Comments

Trang web bet365 là gì_bet365 tiếng việt_trang web chính thức của bet365