Mận Canada
Trong kỳ nghỉ Lễ hội mùa xuân, Chi nhánh Hoa mai Canada.
Đây là lần thứ hai tôi rời quê hương. Tất cả những điều bất ngờ đã qua, vì vậy năm nay tôi quyết định “tận hưởng lễ hội mùa xuân Canada”. Nhớ lại mùa xuân ở Sài Gòn, tôi lại nhớ đến không khí của Hỉ Hee từ ngày 23 đến 30 Tết. Các cửa hàng, mọi người hối hả xung quanh. Còn tôi thì ít khi ở nhà. Tuổi trẻ ham vui nên bỏ bê việc nhà, các cô chú làm việc rất vất vả. Tôi tiếp tục chạy ngoài đường, hòa giải với bạn bè, vui xuân, phó mặc việc nhà cho bố mẹ. Năm nay, tôi lao vào bếp núc vì Tết.
Giao thừa là thứ Tư và mọi người đều làm việc. Tôi làm ca đêm nên rất lo lắng. Đầu tiên, tôi và dì cùng nhau đi chợ. Sau đó, dì bắt tay vào nấu măng, kho cá và làm thịt, trứng để hầm. Phải công nhận là mình ghét độc giả nên ngại nấu nướng. Tuy nhiên, vì dì tôi phải nghỉ việc “nghỉ ốm” để nấu ăn cho ông bà, làm sao tôi có thể tiếp tục xem TV? Vì thế, hãy làm lính cho người cô xấu số. Cắt hành, thái rau, xào bún kiểu Thái, nấu canh măng … Tôi vừa làm với dì vừa nói về mùa xuân. Tôi biết Internet rất rõ và tôi vẫn đọc VnExpress hàng ngày để cập nhật câu chuyện về mùa xuân Việt Nam của cô và bà. Nhắc đến không khí Tết Nguyên đán cũng là một cách để tôi nhớ quê hương da diết. Không khí của một gia đình có ba bà cháu bỗng trở nên đầm ấm. Qua nấu ăn, tôi học làm giò, chả, đặc biệt là làm bánh. Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại ngồi lau từng quả chuối gói bánh lại có ích như Tết năm nay! Nhìn thì đơn giản nhưng để gói được một chiếc bánh kem dễ thương thì rất khó. Nói thật là tôi chưa nếm qua bánh gói nhưng chỉ nhìn chiếc bánh vừa chín tới còn bốc khói nghi ngút, tôi thấy đây là nghề của mình.
— Có lẽ từ trước đến nay, nhiều người dân xứ này vẫn quan niệm rằng, một cái Tết ở nước ngoài phải buồn và nhớ nhiều thứ. Nhưng tôi muốn chia sẻ cảm giác thoải mái của mình. Vì người Việt xa quê không có nhiều thời gian du xuân nên họ rất thoải mái. Điều này thật thoải mái, vì mọi người đều cố gắng giữ gìn truyền thống dân tộc. Vì vậy, mỗi ngày nghỉ, mọi người đều cố gắng tận hưởng Tết Nguyên đán. Từ bánh chưng đến bánh tét, từ củ kiệu đến kim chi, thậm chí là cành mai vàng, bàn thờ ông bà không thiếu thứ gì. Mai là hàng thật 100% mà tôi không có tiền mua.
Tôi không biết gì về những nơi khác, nhưng ở Vancouver, có một cây dại mọc ven đường. Vào mỗi mùa xuân, cây nở ra bốn cánh hoa màu vàng. Nhìn những cành mai khẳng khiu, trơ trụi những bông hoa vàng rực khắp nơi, tôi lại nhớ đến cây mai Việt Nam. Đây là lý do tại sao tôi gọi nó là Canada Mai. Dì tôi kể rằng vào một mùa xuân cách đây vài năm, bà thấy mình đi làm về. Tôi về nhà, cầm cưa, tôi đến đó, tôi xem trước có ai không, rồi mới dám chặt. Bạn phải làm việc này một cách nhanh chóng và sạch sẽ, nếu không có ai gọi cảnh sát thì thật là nhàm chán. Mọi người ở Kanda đều hiểu điều này. Tuy là cây dại nhưng chỉ có thể đốn hạ tòa thị chính, người dân thường xuyên chạm vào để quan sát vấn đề. Từ đó, năm nào nhà tôi cũng trồng cây mai để bàn. Thậm chí phải chia sẻ rất nhiều thứ với các gia đình khác.
Kết thúc bài viết này, tôi muốn gửi tặng các bạn hình ảnh áo dài. Sở dĩ tôi nhắc đến áo dài vì nó là biểu tượng của ngày Tết Việt Nam. Khi người nước ngoài nhìn thấy áo dài, họ nghĩ ngay đến hai sự kiện trọng đại của người Việt Nam: thứ nhất là đám cưới, và thứ hai là tiệc!
Áo dài Việt Nam tại Vancouver .
Tôi lên mạng, đọc rất nhiều báo xuân trong nước, lên mạng Facebook và thấy nhiều ảnh bạn bè đi du xuân. Nhưng điều làm tôi buồn là mùa xuân Xixi ở Sài Gòn, giữa con đường hoa nở Nguyễn Huệ lại quá ít trang phục áo dài. Dù xa nơi đây nhưng gia đình tôi vẫn dạy các con mặc áo dài đi lễ chùa, mặc áo dài đón năm mới. Chị em tôi rất vui và rất sốt ruột khi đến tham gia Tết mặc áo tuyển. Các em nhỏ thậm chí còn bắt bố mẹ chỉnh trang, mặc áo dài, khăn đóng để đón xuân. Cũng hơi buồn, mong khán giả chia sẻ, nhắc nhở những ai lỡ mặc đồ lụa, ma-nơ-canh, chơi đồ hiệu mà quên đi một chút hồn Việt. Nhắc ở đây.
Vietnam Airlines hân hạnh tài trợ cuộc thi “Suối nguồn”. Xem thể lệ cuộc thi “Quê hương mùa xuân” tại đây.